Về quê ba tôi – chồng của mẹ ở Bình Dương, Thăng Bình, Quảng Nam. Cả làng bị chiến tranh tàn phá chỉ có cát trắng nắng rát. Người dân phải chắt chiu gánh nước để tưới lúa. Tình bà con ấm áp. Ai cũng bảo tôi giống ba. Tôi sẽ nhớ mãi người chị họ đã gánh đồ cho tôi để tôi thoải mái hai tay đối phó với cát nóng bỏng chân (quăng dép đi rồi chạy đến đứng ngay vào dép).
Về quê bà ngoại – mẹ của mẹ ở Hành Thiện, Nghĩa Hành, Quảng Ngãi. Bà ngoại tôi đi rời quê theo chồng làm cách mạng, đã không đợi được đến ngày này. Đến ngõ nhà bà cũ, mẹ tôi kêu lên “Má Má”, rồi chạy tới ôm chầm lấy bà dì, vì dì giống bà ngoại tôi như hệt. Bữa cơm chỉ có chuối tiêu chấm nước mắm mà ngọt ngào mãi không quên.
Tôi lớn lên trong thời đất nước bị chia cắt. Nhưng con trẻ chỉ biết ăn, chơi đâu có biết những nỗi đau chia lìa mà các bậc cha mẹ phải chịu.
Nên hôm nay, thức sự xúc động rơi nước mắt khi thấy nụ cười của hai lãnh đạo Triều Tiên quyết tâm thống nhất đất nước.
Mong cho ước mơ của họ chóng thành sự thực, để con có thể về thăm cha mẹ, cháu có thể về thăm ông bà, người già có thể về thắp nén hương cho tiên tổ.
Nguyễn Thành Nam – Founder FUNiX
Leave a Reply