Blog Công dân số trân trọng giới thiệu bài viết của tác giả Bùi Quang Hiếu – Mentor của Đại học trực tuyến FUNiX viết về người bạn thân 10 năm, người đồng nghiệp mà anh hết sức tôn trọng – mentor Vũ Minh Ngọc. Mentor Hiếu hiện đang là Team Lead tại FPT Software.
Có đôi lần Hannah hỏi tôi: “Sao anh nhiệt tình với sinh viên thế? Bạn nào anh cũng sẵn sàng dành cả tiếng để giải thích cho thật hiểu thì thôi”. Tôi thường cảm ơn Hannah về lời khen đó và khẽ hoài niệm trở về thời kỳ mới ra trường, khi kiến thức còn hạn hẹp, Google không biết search, nhiều khi gặp bug mà bất lực muốn khóc. Trong lúc đó được bạn bè, anh em support thì quý lắm. Và người ngày đó đã cứu tôi không biết bao nhiêu lần, đã hướng dẫn, dìu dắt tôi trong những bước đầu tiên, không ai khác là mentor Vũ Minh Ngọc. Thành thử khi các bạn sinh viên hỏi, tôi hay nhớ lại một tôi – của ngày xưa. Tôi nghĩ các bạn cũng đang ở hoàn cảnh của tôi ngày xưa nên tôi thường cố gắng support.
“Ngược dòng thời gian, bao dấu yêu xa xôi trở về…”, 10 năm trước, vào buổi học đầu tiên của kỳ học mới, tôi biết tin lớp của tôi ghép với 1 lớp khác. Chuyện này rất thường xảy ra tại Aptech. Các bạn học viên bỏ học rất nhiều vì chương trình khó quá! Cứ hết một kỳ lại phải ghép 2,3 lớp thành 1. Trong số những bạn học mới, tôi đặc biệt chú ý đến 1 anh dong dỏng cao, đeo kính cận nho nhã, mặt sáng sủa và đặc biệt sở hữu làn da đẹp không tì vết. Ngày đó tôi có mụn nên kết “nổ đĩa” làn da của anh. Nhiều lần tỉ tê hỏi bí quyết, anh chớp chớp mắt cười hiền: “Anh ngày xưa cũng lắm mụn lắm mà chả hiểu sao giờ nó hết”! Vì thấy anh “da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun” nên tôi mặc định nghĩ rằng anh bị…gay! Giang hồ chả có câu: Gừng càng già càng cay, mà trai càng gay thì càng đẹp là gì!
Thời gian đầu tôi với anh Ngọc không hay trò chuyện với nhau. Sau đó có bận anh trốn học liên miên, toàn hỏi tôi bài hoặc lịch thi thì mới thân nhau hơn. Sau này tôi mới biết lúc đó anh đang bận rộn lập trình portal chinhphu.vn. Tình cảm anh em dừng ở mức bạn học cho đến khi ra trường.
Anh Ngọc hơn tôi 2 tuổi, vì đi làm trước tôi cộng tư chất thông minh, học giỏi nên trình của anh hơn tôi nhiều lắm. Từ ngày xưa, hay thậm chí đến bây giờ, bất kỳ lúc nào gặp khó khăn trong công việc hay đời sống, thì người tôi nghĩ đến đầu tiên vẫn là anh. Mentor Ngọc xuất thân từ gia đình gia giáo khi con cháu gần như 100% đều đỗ đại học danh tiếng. Anh từ thời cấp 3 đã dẫn đầu trường về môn Hóa, lên đại học chọn ngành viễn thông tại học viện bưu chính, nhưng khi vào VNPT lại bị điều xuống phòng IT làm việc. Kiến thức về lập trình của anh đa phần là tự học, mà anh học rất nhanh và sâu. Hầu như chưa bao giờ có case nào làm anh gặp khó. Từ database, backend đến front-end… anh đều xử lý được hết. Tính cách tôi và mentor Ngọc có nhiều điểm ngược nhau: anh trầm tư, không thích văn vẻ, anh trung thành, thích tập trung một công việc. Tôi thì hoa lá cành và luôn tìm kiếm cơ hội mới tốt hơn. Ấy thế mà vẫn thân và bổ trợ cho nhau 1 cách tài tình. Ví dụ ngày làm VNPT anh than lương thấp, tôi ra sức PR và kéo anh sang công ty tôi – lương ngay lập tức gấp 3. Mà anh giỏi lắm! Trong khi tôi lận đận mãi làm coder thì anh thăng tiến lên leader, PM, rồi Phó Giám đốc Công nghệ. Ở công ty đó anh được phong danh hiệu Nam Vương vì đẹp trai nhất! Rồi đến khi công ty ấy phá sản, anh than tiếng Anh của anh còn kém, tôi lại kéo anh sang FPT Software, tìm cho một team ngày nào cũng call với khách. Kết quả là giờ anh chém gió Tiếng Anh lên thần. Thậm chí còn chê vợ anh English kém, mặc dù ngày xưa đi chơi với bạn tôi – Carlos, trong khi vợ anh nói liến thoắng thì anh cả tối ngậm hạt thị, ngu ngơ như bò đội nón!
Anh Ngọc là người không thể sến được. Anh không thể nói những câu lãng mạn, tình cảm, không thể viết những lời ngọt ngào, âu yếm, nhưng anh là người thực sự tốt. Bạn bè khó khăn, anh có bao nhiêu tiền sẵn sàng cho vay hết. Đến khi họ không trả, trốn mất, anh cũng cười bảo… kệ nó. Anh khiêm nhường, rất ngại nói về thành tích, tài năng hay gia thế của mình. Với vẻ đẹp trai lãng tử, không biết bao nhiêu người thích anh, nhưng anh chỉ chung thủy một mối tình. Tôi nhớ ngày đó trong công ty có 1 bạn nữ rất mê anh, tối liên hoan cuối năm, trời rét căm căm, mưa phùn, gió bấc, sau bữa rượu bung biêng, bạn gái kia ngúng nguẩy dứt khoát đòi anh Ngọc đưa bạn ấy về phòng trọ. Trên đường đi bạn kia cố ý ngồi thật sát, trò chuyện thật vui, ôm eo nhẹ nhàng. Khi về đến phòng trọ bỏ qua những lời “tình trong như đã, mặt ngoài còn e” của bạn gái kia, bỏ qua men rượu đang có trong người, bỏ nốt cả tiết trời rét mướt, mưa giăng giăng bay lúc nửa đêm, anh chào tạm biệt và ra về! Khi biết chuyện, tôi shock, anh thì chớp chớp mắt (anh rất hay chớp mắt làm duyên khi nói) cười hiền: “Có gì đâu! Anh cũng có chị ruột. Anh nghĩ rằng nếu mình linh tinh với người này, rồi có ai cũng làm như vậy với chị mình, thì mình cảm thấy ra sao? Vì vậy anh không bao giờ chơi bời vớ vẩn”. Thật sự là… cả một bầu trời tư cách cao vời vợi.
Chơi với anh, thân với anh 10 năm nay, không biết bao nhiêu kỷ niệm mà khó kể ra trong vài ba câu chữ. Đó là những đêm code thâu đêm suốt sáng, anh nhận về mình những phần khó nhất, đau đầu nhất, rồi khi thấy thằng em đuối quá thì bảo: “Để đó anh làm nốt cho”. Đó là những trận chế ác liệt khi anh cầm cung to khủng khiếp cân cả cánh, sang bảo kê và bơm đồ cho tôi và bảo: “Gì mà chết từng này dân rồi. Gà”! Đó là những bữa nhậu, những trận cười ha hả, những cái bắt tay sau một dự án thành công khiến cô bạn đi cùng trêu: “Này, em nghĩ kiếp trước 2 anh là người yêu cũng nên”. Đó là những bài học xương máu về code, về cách sống, về cách làm việc của một người anh đi trước đáng kính trọng.
Anh không chỉ là anh, anh là bạn thân, là mentor, là leader, là người cộng sự mà tôi tin tưởng nhất!
Leave a Reply