Bài dự thi là nhật ký một ngày học ở FUNiX của xTer Kiều Quang Trọng.
Với Trọng, Hannah chăm sóc được bạn gọi bằng ngôn từ thân thuộc “người mẹ chưa chồng”: “Mẹ mình chưa chồng nhưng mẹ nhiều con lắm, mẹ thường bận bịu với công việc, đi công tác xa cả tuần mới về một lần. Mỗi lần gặp mẹ, mẹ sẽ hỏi: “vì sao con không học?”, “tuần qua làm gì, lại ham chơi điện tử hả?”, “sắp hết thời gian rồi, sao chưa xong môn?”
Nhật ký xTer
Ngày… tháng… năm …
Xin chào các bạn, mình là con mới của Mẹ,
Hôm nay Bà nội bảo mình viết về 20.11? Biết viết gì đây? Đề bài cho làm thơ, gieo vần nhức đầu, lười. Chế bài hát, phải lựa, nghe nhạc, khớp câu, lười. Hát không hay, hậu trường vocal nhiều, lười.
Xong, mình suy nghĩ về cách thức bài thi còn lại: “bài viết ít nhất 300 từ”. Chưa bao giờ nghĩ sẽ viết gì đó, với lại những tận mấy trăm từ. Thế là lọ mọ kiếm cuốn tập với cây bút bi ra chấm chấm mút mút nguệch ngoạc theo cách truyền thống. Bởi sợ, mở máy tính gõ được đâu đó vài ba chữ đầu lại chuyển tab nghe “Thằng điên”, hóng hớt “Giọng ai giọng ai” với “Thách thức danh hài”, lâu lâu lại tạt qua ghé thăm “Quỳnh búp bê”. Tạm rời xa công nghệ khi chính mình lại chơi với nó hàng ngày.
Quay trở lại với bài tập Bà giao, với “bài viết ít nhất 400 chữ” mà Bà nội Lý (mình hay gọi thế) rủ rê tham gia, nếu không nhận được tin nhắn rủ rê đôi chút dụ dỗ của bà, mình không nhận ra sắp tới đã là 20.11, nhanh thật; lại sắp Tết, lại sắp có lì xì. Ting…!!!Ting…!!!
Tin nhắn được gửi tới từ nickname Bùi Hải Lý dụ dỗ viết một bài về trường FUNiX, ấn tượng,….Viết gì nhỉ? Đang loay hoay, vẩn vơ không biết làm gì thì nhận được lời nhắc hàng tuần từ người Mẹ chưa chồng của mình – Hannah: “Tiến độ tuần qua”&”photo”, đúng rồi, thời gian. Mình sẽ viết về thời gian, không phải của FUNiX 6 tháng/ chứng chỉ mà là thời gian học của mình.
Lại nói về Mẹ, Mẹ mình chưa chồng nhưng Mẹ nhiều con lắm, mình là một trong số ấy. Mẹ thường bận bịu với công việc, đi công tác xa cả tuần mới về một lần. Thường là vào thứ 2 hoặc Mẹ bận bịu với nhiều các anh chị khác, mình sẽ gặp Mẹ vào thứ 3. Mỗi lần gặp Mẹ, Mẹ sẽ hỏi: “Vì sao con không học?”, “tuần qua làm gì, lại ham chơi điện tử hả?”, “sắp hết thời gian rồi, sao chưa xong môn?”.
Mẹ lạ lắm, dù mình trả lời như thế nào, lý do của mình là gì, Mẹ cũng không có nửa lời mắng mỏ. Mẹ chỉ khoe con nhà người ta này, điểm cao, học hành chăm chỉ, cho mình xấu hổ, nhưng mình kệ, mình cứ trơ ra, mình đắp chăn đi ngủ. Xong Mẹ cũng kệ mình. Mẹ đi ngủ.
5′, 10′,… trôi qua, mình chưa ngủ được. Thế là mình nghĩ về Mẹ, Mẹ vất vả đi làm cả tuần, lo lắng mình ăn học ra sao mà mình lại hư. Mẹ buồn, có khi Mẹ cũng không ngủ được giống mình. Thế là mình quyết định ngồi dậy học.
Mình nghe người lớn nói để khởi động, kích thích não bộ phát triển người ta hay nghe nhạc trước khi vào việc chính. Mình chọn bài “Thằng điên” như thói quen và “Đừng như thói quen”. Đến đoạn ca sĩ hát “Giờ tôi lại lang thang, tình yêu thì miên man, ngày xanh cùng mây tung tăng tựa mình bên phím đàn” mình nghĩ đến Mẹ, mình thắc mắc “sao Mẹ chưa có chồng nhỉ?”, “có phải mình được nhặt ở ngoài chợ lúc Mẹ đang lang thang không?”, “miên man là gì?”, “Mẹ có miên man không?”. Đang suy nghĩ thì đồng hồ báo thức kêu inh ỏi, mình ghét cái tiếng báo thức, nhưng không có nó mình sẽ bị tè dầm mỗi sáng.
Thế là hết 1 ngày rồi và mình vẫn chưa làm bài tập. Haizzz hôm khác làm bù vậy, lúc nào rảnh thì làm.
Hôm nay, mình có tiết học online với các thầy và thầy nào cũng tên Mentor. Các thầy ít nói lắm, mình phải hỏi thầy mới nói, mỗi thầy mỗi ý, mình ghi lại hết. Có thầy mình hỏi được nhiều, có thầy mình hỏi được ít và đang hỏi thầy bận; có thầy chăm chỉ nghe mình lắm, mình nói tới 60′ thầy vẫn nghe, xong 2 thầy trò không hiểu mình đang nói gì. Nói lại từ đầu đến phút 70′ thì hiểu. Cảm ơn thầy đã chịu khó lắng nghe em, giải quyết được bài tập vui cả ngày. Mình nghĩ giá như được nói chuyện trực tiếp với thầy, 70 phút chỉ còn 7 phút, 63 phút còn lại mình sẽ được đi chơi, được nghe “Thằng điên”.
Nghe riết mình ghiền, mình muốn chơi được bài đó trên đàn. Nên buổi tối mình lọ mọ gõ từ đồ đến đố. Ban đầu trật lất, sau nghe cũng ra gì đấy mà mình không biết có đúng không. Mình mò mãi mò mãi đến gần 12h khuya, cũng được gần hết bài “Thằng điên”, từ 1 nốt nhạc giờ mình sắp có 1 bản nhạc, mà mình chưa thấy buồn ngủ (bình thường là mình lăn ra ngủ vô điều kiện rồi).
Nhưng sao làm bài tập Mẹ cho có chút là mình buồn ngủ lắm. Các bạn có biết vì sao không? Ai biết giúp mình với? Làm sao mình làm bài tập không bị buồn ngủ? 2 việc đều phải làm, khác mỗi vụ buồn ngủ, 2 việc đều vui khi hoàn thành khác mỗi vụ buồn ngủ. Và mình nghĩ chắc Mẹ cũng vui khi bài tập mình cũng siêng năng, chăm chỉ hoàn thành như bản nhạc của mình.
Thầy mình bảo mình là: “Hãy bắt đầu một ngày của con bằng một nốt nhạc và kết thúc bằng một bản nhạc; ngày buồn con vẽ dấu nốt giáng, ngày vui con viết nhiều dấu thăng; ngày bình yên đâu đó sẽ có những âm thanh lạ gì; hay cũng được, dở cũng được; quan trọng đó là bản nhạc của con”.
Còn về thời gian học của mình, mình buồn ngủ mất rồi, Haizz hôm khác làm bù vậy, lúc nào rảnh thì mình viết nhé!!!
PS: Qua bài viết em gửi lời chúc sức khỏe, lời cảm ơn đến Mentor đã đồng hàng cũng xTer ở FUNiX với những câu hỏi khó nhằn. Chúc Mentor – những người thầy sau màn hình một ngày 20.11 ý nghĩa.
Và cảm ơn Hannah nữa!!!
Kiều Quang Trọng [FX00328]
Cuộc thi “FUNiX trong tôi là” diễn ra từ ngày 10/11-19/11, đây là cơ hội để sinh viên FUNiX cùng nhớ đến và lưu giữ những khoảnh khoảnh khắc ấn tượng, những kỷ niệm khó quên trong quá trình theo học tại ngôi trường đại học trực tuyến mang tên FUNiX.
Kết quả cuộc thi sẽ được chấm dựa trên 2 yếu tố: Đánh giá từ Ban giám khảo chiếm 50% và 50% còn lại dựa vào lượt like, share, comment sản phẩm được đăng trên fanpage Đại học trực tuyến kiểu FUNiX (https://www.facebook.com/daihocfunix/).
Với tổng giải thưởng trị giá 8 triệu đồng trong đó 1 giải nhất trị giá 1,500,000 VNĐ, 1 giải nhì trị giá 1,000,000 VNĐ và nhiều giải thưởng giá trị khác, tổng kết cuộc thi và trao chứng nhận được tổ chức tại Đại hội Mentor sẽ diễn ra ở Hà Nội (20/11) và TP. HCM (02/12).
Chi tiết cuộc thi, xin mời xem tại đây.
Leave a Reply