My FUNiX story #16: Lựa chọn tuổi 16: Áp lực, từ bỏ, và cảm hứng chinh phục thành công | Học trực tuyến CNTT, học lập trình từ cơ bản đến nâng cao

My FUNiX story #16: Lựa chọn tuổi 16: Áp lực, từ bỏ, và cảm hứng chinh phục thành công

Sự kiện

Một quyết định điên rồ hay đúng đắn chỉ cách nhau một ranh giới vô cùng mong manh. Có những quyết định làm ta hài lòng, có những quyết định làm ta hối hận và tiếp sau đây là tất cả nỗi niềm của tôi khi quyết định học tập tại FUNiX.

Nếu các bạn chưa biết cách tôi học như thế nào, làm sao để vừa học THPT vừa sắp xếp thời gian học tập tại FUNiX để lấy bằng cử nhân thì hãy lướt lại bài MyFunixStory của tôi: https://www.facebook.com/…/a.23993135970…/2399477677014192/….

Khi bắt đầu một thứ xa lạ đa phần chúng ta sẽ thấy lo sợ, đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Cái quyết định năm 16 tuổi ngày ấy, tôi chưa từng nghĩ nó sẽ đem lại cho tôi nhiều điều hay như vậy: Sự tự tin, tư duy, cách nhìn nhận vấn đề một cách đa chiều…vv. Vậy tại sao lúc đưa ra quyết định ấy tôi lại lo sợ ? Không phải do tôi khác người, không phải do tôi sợ thất bại. Bản thân tôi lúc ấy cũng không biết tại sao lại bị run sợ nữa.

Cho đến bây giờ tôi mới biết rằng bên cạnh tôi lúc ấy một cộng sự bên cạnh cũng không có để cùng chắp cánh thực hiện ước mơ trở thành Game Developer. Nhưng khi tôi bắt buộc bản thân mình phải bước chân ra khỏi vòng tròn an toàn của chính bản thân thì tôi mới nhận ra: Không phải là không có ai bên tôi, mà là có rất nhiều người trong vô vàn người mà tôi chưa biết đến. Họ có cùng ước mơ, cùng sở thích và có chung định hướng với tôi.

Trong khoảng thời gian đầu tôi chỉ biết nhắn tin cho Hannah Thúy Dương bởi vì tôi không đủ tự tin hỏi mọi người. Tôi không muốn để mọi người biết mình là kẻ ngu dốt. Nhưng chính vào cái lúc ấy, tôi đọc được một đoạn văn viết là: “Kẻ ngu dốt nhất trên đời là kẻ giấu dốt”.

Từ đó, tôi bắt đầu mạnh dạn hỏi những người học trước tôi và có nhiều kinh nghiệm hơn. Đoển hình như anh Diệp Thanh Tú, anh Huy… Nhưng ai cũng phải có khoảng thời gian cho riêng mình, ai cũng phải bận bịu với công việc của mình. Hai anh cũng vậy. Tuy hai anh bận như vậy nhưng anh luôn giành 15-20 phútcuối ngày để xem bài của tôi, xem có thiếu sót hay lỗi sai nào cần sửa không? Rồi anh đều note hết các lỗi đó ra notepad để cho tôi có thể tìm lỗi nhanh hơn và có thể sửa nó tốt hơn nữa.

Ngoài hai anh ấy ra, còn có các bạn cùng em đồng hành nữa. VD: Hưng, Phương Anh, Đình Anh, và đặc biệt người anh em kết nghĩa khi tham gia học tập tại FUNiX Nguyễn Hữu Thành. Mọi người đều giúp em tiến bộ hơn, và dần dần tôi cảm nhận được quyết định tuổi 16 ngày ấy của mình là hoàn toàn đúng đắn.

Mọi chuyện cứ thế êm đềm cho đến hết năm lớp 10. Sang năm lớp 11, một bầu trời kiến thức mới mở ra cũng là tiền đề của áp lực mùa thi cử vào năm tới. Không còn quãng thời gian để buông xuôi, không còn những phút giây để xao nhãng. Chỉ một chút thôi cũng làm ta thụt lùi.

Áp lực ngày càng đè nặng lên tôi. Việc sắp xếp thời gian cho việc học cũng trở thành gánh nặng. Khi nào học chính? Khi nào học thêm? Khi nào rèn luyện thể thao? Khi nào học FUNiX? Chỉ là 4 khoảng thời gian trong ngày mà dường như sắp xếp chúng lại là thử thách rất lớn đối với tôi. Nếu làm bài tập trên trường, bài tập học thêm liệu còn thời gian học FUNiX? Liệu còn thời gian chơi thể thao nữa không?

Nhìn các bạn mới băng băng về đích để đến với chứng chỉ mới còn mình thì vẫn mãi ở lại với bài toán thời gian. Tất cả điều ấy dần dần làm tôi thấy stress nặng, tôi tính bảo lưu lại chương trình học FUNiX
nhưng mà tôi lại đặt ra một câu hỏi trong đầu nữa: Tại sao mọi người làm được ta thì không làm được? Ngay cả nhiều bạn nữ cũng có thể làm được mà? Sao một người đàn ông như mình lại không thể? Hóa ra nó là do sự chịu đựng: Cái áp lực ấy tôi luyện nên một tinh thần vững trãi, kiên quyết và đầy nghị lực, tạo nên một cuộc sống tích cực cho những người có đủ can đảm vượt qua nó.

Mọi người đều vượt qua áp lực, còn tôi thì không. Tôi đã có thời gian từ bỏ tất cả mọi thứ để cho mình một khoảng thời gian thật đẹp đẽ để đi chơi. Khoảng thời gian khủng hoảng ấy tưởng chừng kéo dài vô tận. Nhưng cho đến một ngày, mẹ tôi bảo rằng: “Sao con lại bỏ bê việc học như vậy? Liệu đó có phải là điều con muốn?”. Ttrong tiềm thức tôi lúc ấy bỗng trỗi dậy một câu nói: “Khi bạn bỏ cuộc hãy nhớ tới lý do khiến bạn bắt đầu”. Từ ấy tôi mới nhận ra một chân lý rằng: “Thành công không phải là đích đến mà nó là cả một chặng đường dài.”

Bình luận

My FUNiX story #16: Lựa chọn tuổi 16: Áp lực, từ bỏ, và cảm hứng chinh phục thành công

Sự kiện

Một quyết định điên rồ hay đúng đắn chỉ cách nhau một ranh giới vô cùng mong manh. Có những quyết định làm ta hài lòng, có những quyết định làm ta hối hận và tiếp sau đây là tất cả nỗi niềm của tôi khi quyết định học tập tại FUNiX.

Nếu các bạn chưa biết cách tôi học như thế nào, làm sao để vừa học THPT vừa sắp xếp thời gian học tập tại FUNiX để lấy bằng cử nhân thì hãy lướt lại bài MyFunixStory của tôi: https://www.facebook.com/…/a.23993135970…/2399477677014192/….

Khi bắt đầu một thứ xa lạ đa phần chúng ta sẽ thấy lo sợ, đương nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Cái quyết định năm 16 tuổi ngày ấy, tôi chưa từng nghĩ nó sẽ đem lại cho tôi nhiều điều hay như vậy: Sự tự tin, tư duy, cách nhìn nhận vấn đề một cách đa chiều…vv. Vậy tại sao lúc đưa ra quyết định ấy tôi lại lo sợ ? Không phải do tôi khác người, không phải do tôi sợ thất bại. Bản thân tôi lúc ấy cũng không biết tại sao lại bị run sợ nữa.

Cho đến bây giờ tôi mới biết rằng bên cạnh tôi lúc ấy một cộng sự bên cạnh cũng không có để cùng chắp cánh thực hiện ước mơ trở thành Game Developer. Nhưng khi tôi bắt buộc bản thân mình phải bước chân ra khỏi vòng tròn an toàn của chính bản thân thì tôi mới nhận ra: Không phải là không có ai bên tôi, mà là có rất nhiều người trong vô vàn người mà tôi chưa biết đến. Họ có cùng ước mơ, cùng sở thích và có chung định hướng với tôi.

Trong khoảng thời gian đầu tôi chỉ biết nhắn tin cho Hannah Thúy Dương bởi vì tôi không đủ tự tin hỏi mọi người. Tôi không muốn để mọi người biết mình là kẻ ngu dốt. Nhưng chính vào cái lúc ấy, tôi đọc được một đoạn văn viết là: “Kẻ ngu dốt nhất trên đời là kẻ giấu dốt”.

Từ đó, tôi bắt đầu mạnh dạn hỏi những người học trước tôi và có nhiều kinh nghiệm hơn. Đoển hình như anh Diệp Thanh Tú, anh Huy… Nhưng ai cũng phải có khoảng thời gian cho riêng mình, ai cũng phải bận bịu với công việc của mình. Hai anh cũng vậy. Tuy hai anh bận như vậy nhưng anh luôn giành 15-20 phútcuối ngày để xem bài của tôi, xem có thiếu sót hay lỗi sai nào cần sửa không? Rồi anh đều note hết các lỗi đó ra notepad để cho tôi có thể tìm lỗi nhanh hơn và có thể sửa nó tốt hơn nữa.

Ngoài hai anh ấy ra, còn có các bạn cùng em đồng hành nữa. VD: Hưng, Phương Anh, Đình Anh, và đặc biệt người anh em kết nghĩa khi tham gia học tập tại FUNiX Nguyễn Hữu Thành. Mọi người đều giúp em tiến bộ hơn, và dần dần tôi cảm nhận được quyết định tuổi 16 ngày ấy của mình là hoàn toàn đúng đắn.

Mọi chuyện cứ thế êm đềm cho đến hết năm lớp 10. Sang năm lớp 11, một bầu trời kiến thức mới mở ra cũng là tiền đề của áp lực mùa thi cử vào năm tới. Không còn quãng thời gian để buông xuôi, không còn những phút giây để xao nhãng. Chỉ một chút thôi cũng làm ta thụt lùi.

Áp lực ngày càng đè nặng lên tôi. Việc sắp xếp thời gian cho việc học cũng trở thành gánh nặng. Khi nào học chính? Khi nào học thêm? Khi nào rèn luyện thể thao? Khi nào học FUNiX? Chỉ là 4 khoảng thời gian trong ngày mà dường như sắp xếp chúng lại là thử thách rất lớn đối với tôi. Nếu làm bài tập trên trường, bài tập học thêm liệu còn thời gian học FUNiX? Liệu còn thời gian chơi thể thao nữa không?

Nhìn các bạn mới băng băng về đích để đến với chứng chỉ mới còn mình thì vẫn mãi ở lại với bài toán thời gian. Tất cả điều ấy dần dần làm tôi thấy stress nặng, tôi tính bảo lưu lại chương trình học FUNiX
nhưng mà tôi lại đặt ra một câu hỏi trong đầu nữa: Tại sao mọi người làm được ta thì không làm được? Ngay cả nhiều bạn nữ cũng có thể làm được mà? Sao một người đàn ông như mình lại không thể? Hóa ra nó là do sự chịu đựng: Cái áp lực ấy tôi luyện nên một tinh thần vững trãi, kiên quyết và đầy nghị lực, tạo nên một cuộc sống tích cực cho những người có đủ can đảm vượt qua nó.

Mọi người đều vượt qua áp lực, còn tôi thì không. Tôi đã có thời gian từ bỏ tất cả mọi thứ để cho mình một khoảng thời gian thật đẹp đẽ để đi chơi. Khoảng thời gian khủng hoảng ấy tưởng chừng kéo dài vô tận. Nhưng cho đến một ngày, mẹ tôi bảo rằng: “Sao con lại bỏ bê việc học như vậy? Liệu đó có phải là điều con muốn?”. Ttrong tiềm thức tôi lúc ấy bỗng trỗi dậy một câu nói: “Khi bạn bỏ cuộc hãy nhớ tới lý do khiến bạn bắt đầu”. Từ ấy tôi mới nhận ra một chân lý rằng: “Thành công không phải là đích đến mà nó là cả một chặng đường dài.”

Bình luận

Sự kiện liên quan

  • Tầng 0, tòa nhà FPT, 17 Duy Tân, Q. Cầu Giấy, Hà Nội
  • info@funix.edu.vn
  • 0782313602 (Zalo, Viber)        
Chat Button
FUNiX V2 GenAI Chatbot ×

yêu cầu gọi lại