Chút tâm tình nghiệp giáo
- Mentor Phúc Hậu: Đam mê chia sẻ, đóng góp cho cộng đồng công nghệ thông tin
- Mentor Lê Hùng Vĩ: "Tất cả vì sự hiểu biết của học viên"
Khi đặt bút viết những dòng này, chợt nhận ra rằng cái duyên của tôi với nghề giáo cũng thật bất ngờ. Điều bất ngờ ấy được ẩn qua những công việc liên quan đến nghề nghiệp trước đây: lập trình và triển khai dự án.
- Đâu là vị trí của bạn trong công ty phần mềm ? – Phần 1
- Đâu là vị trí của bạn trong công ty phần mềm ? – Phần 2
Từ khi bắt đầu đi làm, từ những dòng code và code nó sau một thời gian, tôi chợt thấy mình có một cái gì đó ngột ngạt. Cho đến khi tôi có cơ hội đi công tác lần đầu, cũng là thời gian được giao nhiệm vụ thực hiện hướng dẫn cho từng người rồi nhiều người, mỗi lần được trình bày hay hướng dẫn, tôi luôn nói một cách huyên thuyên. Cứ nói bằng cách mình giả định tình huống vì tôi nghĩ rằng nếu mình không giả định tình huống thì chừng ấy con người làm sao có thể hiểu người kia đang nói cái gì, và cái ứng dụng đó giúp họ được cái gì, loại trừ những cái gì, tương lai nếu làm một cách thuần thục sẽ như thế nào?
Bẵng đi một thời gian, cái nghiệp ấy nó cũng thấm trong tôi, dần dần cũng đã “luyện” được, đào tạo được cho mình một số anh em kế cận và tâm huyết. Đến lúc ấy, mới chợt nhận ra rằng mình đã có thể đi được rồi. Đi, rồi tôi đã đi. Tôi đến với giảng đường, nơi được cộng tác mà tôi thích nhất trong đời là với anh Tô Hoài – trước đây từng công tác cho FSB – (Viện Quản trị Kinh doanh). Tôi được chia sẻ những trải nghiệm của mình nhưng cũng không quên giải thích các lý thuyết khó hiểu kia.
Học trò tôi cũng đã nhiều lần làm tôi “rối băng” vì những câu nói rất vui. “Thầy xì tin và cập nhật tin tức ghê”, ấy là câu nói mà tôi nhận được từ các cô học trò tuổi teen vì cách mà tôi đưa ví dụ trong việc học với những bộ phim trứ danh của Hàn quốc đang nổi lúc bấy giờ như “The Heirs”,.. đến những bộ phim Hollywood đình đám của Brad-Angelina. Chính những ví dụ như thế, tôi đã chiếm được một ít tình cảm của các bạn sinh viên. Mang lại những giây phút sảng khoái nhưng cũng giúp các bạn ấy hiểu được các định nghĩa khô khan, khó hiểu của môn học. Kể cả việc mình cũng từng tìm cách đánh ý với các bạn là các bài Quiz (câu hỏi kiểm tra lý thuyết) sẽ được khoanh vùng từ những chương/phần này…..
Mãi đến sau này, khi tôi quyết định quay trở lại FPT Software, tiếp tục kiếm thêm trải nghiệm để áp dụng thì cái nghiệp dạy dỗ ấy cũng không rời bỏ tôi mà đi. Tôi cũng đã tham gia training cho các bạn nhân viên ở phần SPD (một số kỹ năng về và cũng tìm cách lấy ví dụ dễ hiểu nhất để chia sẻ với các bạn, giúp các bạn ấy hiểu được thế nào là baseline, thế nào là CI (Configuration Item – Quản lý cấu hình), CSCI (Computer Software Configuration Item – cấu hình phần mềm máy tính)…
Chưa dừng lại đó, một lần nữa tôi lại có cơ hội rõ ràng hơn khi tham gia đội ngũ mentor ngay từ những ngày đầu khi Đại học Trực tuyến FUNiX mới thành lập. Tôi đã cũng bị vợ tra khảo nhiều lần: “Anh làm nhiều như vậy họ trả được anh bao nhiêu mà sao làm đêm hôm và nhiều thế?”. Không nản mà vẫn tiếp tục, cái nghiệp giáo ấy nó ăn xâu vào máu của tôi rồi. Nhiều đêm thức để chấm bài, để trả lời cho các bạn mà tôi đã tìm thấy được niềm vui của mình qua những câu hỏi cực kỳ chất lượng, qua những câu chuyện như tri kỉ đàm đạo với nhau. Các bạn ấy cũng nhận những chia sẻ của mình, những lời khuyên của mình và ít nhiều cũng đã giúp được các bạn ấy.
Cũng không ít lần tôi chứng kiến được các bài làm của các bạn khiến tôi phải tự hào và vui mừng đến chảy nước mắt rằng, lâu lâu có một vài bạn làm bài điểm tuy chưa phải tối đa nhưng tôi rất rất vui vì bạn ấy làm bài và cách thể hiện bài làm rất chuyên nghiệp và tôn trọng người chấm bài.
Có vui ắt cũng có buồn, buồn vì sự thờ ơ của một số bạn lại thấy việc học này cứ qua loa, đại khái và không có mục đích. Lúc ấy, không biết các bạn sẽ nghĩ thế nào về tương lai của mình khi mình bị hỏng kiến thức? khi mình đã tự lấy dây trói mình vào một góc giới hạn của hiểu biết để rồi sau này khi các bạn tốt nghiệp đại học nhưng không biết vì sao mình không được đi làm, không được tuyển dụng. Chính là do hành vi của mình ngay khi còn ngồi ghế Nhà trường đã đối xử với cái mình học không nghiêm túc, thiếu đầu tư. Và đấy cũng là cái mà tôi đã băn khoăn.
Dẫu thế nào đi nữa, tôi tin rằng cái nghề giáo ấy, nó đã và đang ăn dần sâu lắm vào xương cốt của tôi chứ không phải là máu nữa.
Kiến thức cứ như một cái giếng không đáy. Nó rộng lớn và còn lớn hơn cả bầu cái bầu trời kia, nó cũng sẽ có tuổi thanh xuân của nó và rồi nó cũng sẽ cũ đi và già theo nhưng nếu chúng ta biết cách đối xử với nó một cách có trách nhiệm, nó cứ mãi là sắc vàng rực rỡ như mùa thua ở Osaka (Nhật Bản) vậy.
Nguyễn Duy Nghiêm
Mentor Đại học Trực tuyến FUNiX
Quản lý dự án của FPT Software Đà Nẵng
Bình luận (0
)