Năm 2016, khi chủ tịch hiệp hội các trường Đại học Việt Nam, cựu Bộ trưởng Trần Hồng Quân lấy ý kiến gửi bộ, tôi đã đề xuất: hãy công nhận các trường Đại học Internet.
Ở Fsoft, chúng tôi hay gọi khách hàng là các “ông bác”, là những người nghiêm khắc nhưng luôn bao dung, giúp đỡ bọn trẻ chúng tôi từ “quê” lên “tỉnh”. Bác tên là Ogawa. Khi chúng tôi gặp lần đầu tiên năm 2002, bác đang là CEO của Hitachi Software. Bác quí chúng tôi, từ mắng mỏ bọn lập trình viên rồi tán chuyện triết lý với a Bình hay uống rượu với Liên “bà bà”.
Ba năm nay, dịp trung thu nào tôi cũng nhớ đến bài hát này. Nguyễn Thành Giáp là người đã chế lời và biểu diễn nó khi nhập học FUNiX. Cậu thanh niên, đã có gia đình, cũng ko phải là trẻ trâu nữa, từ Sơn La quyết tâm tìm chỗ đứng trong làng IT chuyên nghiệp.
Management Escape nói chung đi chơi (Escape) là chính. Nên hỏi năm nào, mọi người chỉ nhớ đi đâu, chứ không ai nhớ là bàn chuyên gì. Nhưng thỉnh thoảng cũng có chiến lược. Lần đó là hè năm 2004, chúng tôi đi Đà lạt theo đường Trường Sơn phía Nam, thăm Tây Nguyên.
Fsoft có một truyền thống gọi là Management Escape, tức là hàng năm anh em ban lãnh đạo rủ nhau trốn đi một chỗ nào đó, tám trên trời dưới biển. Một Hội nghị chiến lược kiểu FPT. Thường là chẳng có chiến lược gì. Nhưng cũng có thể coi bàn gì cũng là chiến lược. Năm nay đã là lần thứ 20.