Management Escape | Học trực tuyến CNTT, học lập trình từ cơ bản đến nâng cao

Management Escape

Góc Nguyễn Thành Nam 03/09/2021

Fsoft có một truyền thống gọi là Management Escape, tức là hàng năm anh em ban lãnh đạo rủ nhau trốn đi một chỗ nào đó, tám trên trời dưới biển. Một Hội nghị chiến lược kiểu FPT. Thường là chẳng có chiến lược gì. Nhưng cũng có thể coi bàn gì cũng là chiến lược. Năm nay đã là lần thứ 20.

Lần đầu là năm 2002, khi công cuộc xuất khẩu phần mềm đang khá bế tắc. Mỹ hầu như không có việc mặc dù bỏ cả tấn tiền thuê hẳn giám đốc bán hàng Mỹ trắng. Nhật phập phù. Tất cả trông cậy vào G1. Còn lại là đi kiếm thêm bất cứ việc gì cho anh em làm như FHR, PO cho FIS. Anh TiếnLQ động viên: “Em cứ giữ lấy đội key, sẽ ổn thôi”
 
Đó cũng là phương châm hành động của Fsoft trong suốt thời gian khó khăn đó, và tiếp tục cho đến tận bây giờ.
 
Nhóm BOM (Board of Management) hồi đó gồm có LienBH, PhuongNL, AnhHV, CanhBT, LamNT, TuanPM, QuynhND, HungHM, DatPP, Hùng Râu. Tôi nghĩ cách tốt nhất để anh em gắn bó lúc này là đi chơi với nhau. Và Management Escape (ME) ra đời từ đó.
 
Tháng 7/2002 chúng tôi quyết định đi Campuchia. Và đi bụi, tức là chỉ mua vé máy bay một chiều đến Siemriep. Không cần xin visa, book khách sạn, tour quái gì cả. Tinh thần đến đâu lo đến đấy. AnhHV được phân công lo visa chỗ ở, CanhBT lo phương tiện đi lại, ăn uống thì có Hương, vợ Cảnh và em Hiền bạn Hương chịu. LamNT lo đi chơi buổi tối. Tôi được coi là người chịu trách nhiệm về chương trình tham quan làm việc. Như thường lệ tôi rủ con gái Siren đi cùng. Lúc lên đường, ĐatPP, HungHM lại có việc riêng nên không tham gia chuyến đi này.
 
Đến sân bay, việc đầu tiên là phải xin visa. Việt Anh thu hộ chiếu của cả bọn rồi xếp vào 1 hàng dài rồng rắn. Giá $20 một dấu. Đang đứng thì có một người ra hỏi bằng tiếng Việt: chúng mày có thích làm nhanh không, $25 một hộ chiếu thôi. Bản tính chen hàng trỗi dậy, anh em đồng ý ngay. Chú ấy thu tiền rồi mang cả chồng hộ chiếu đi đâu đó. Một lúc lâu, vừa vặn lúc chúng tôi xếp hàng đến nơi, mới thấy chú ấy xuất hiện lại, báo đến lượt chúng mày rồi. Thế là chú ấy kiếm $50 (đoàn có 10 người) mà không phải làm gì. Anyway, đầu xuôi hy vọng đuôi lọt.
 
Bước ra cổng, cả một dàn cò khách sạn chào đón, giá cả thì thôi rồi, từ $1/đêm đến $20/đêm. Việt Anh đang lo, mừng rú, chọn ngay loại $10. Khách sạn 3 sao, 2 tầng nhà gỗ, khá ổn. Chú cò khách sạn nhận luôn làm tour guide với giá $25/ngày. Cả bọn thấy tự tin hơn hẳn vì hai việc tưởng là khó nhất lại có thể hoàn thành nhanh thế.
 
Thế là quyết định đi ăn tại nhà hàng chắc là xịn nhất lúc bấy giờ. Món ăn Campuchia lai giữa Việt Nam và Thái nên rất dễ ăn, lại có các vũ nữ múa Apsara, thật chẳng khác nào đế vương. Đêm đó, cả hội chia làm 2 đoàn, 1 do LamNT dẫn đi khảo sát Siemriep by night, hội còn lại về khách sạn đánh bài rồi đi ngủ.
 
Sáng hôm sau, sau khi chén hủ tiếu Nam Vang (hóa ra Nam Vang chính là tên thủ đô của Campuchia) của chị chủ quán người Việt, chúng tôi thẳng tiến tới Angkor Wat.
 
Choáng, đó là cảm giác đầu tiên của tôi, 5 tòa tháp sừng sững. Cả một khu thành trầm mặc tưởng như đứng đó đã hàng ngàn năm (và thực sự đã đứng đó ngàn năm thật). Cả về quy mô lẫn sự cổ kính đều vượt quá trí tưởng tượng của chúng tôi.
 
Chúng tôi cặm cụi đi, sờ mó từng viên đá, leo từng bậc thang, lang thang sang Angkor Thom để chiêm ngưỡng một kinh thành hoang tàn, dán mắt vào những gương mặt cười Bayon nổi tiếng như La Jocond. 5h chiều, chúng tôi hối hả chạy ra cổng để có thể kịp leo lên đỉnh Bakheng ngắm mặt trời lặn trên nền Angkor Wat. Rất tiếc là dù chạy hồng hộc, lên được đến nơi thì mặt trời đã lặn mất rồi, chỉ còn có nên trền ửng hồng in dấu những ngọn tháp sẫm. Rách việc, QuynhND quay ra tán gẫu với mấy vị sư, cực kỳ ngưỡng mộ khả năng ngoại ngữ (tiếng Nhật) của họ vì lúc đó anh cũng đang tập tọe học tiếng Nhật để đi khách.
 
Ngày thứ ba, chúng tôi quyết tâm đi núi Kuleng là nơi cung cấp đá cho đại công trường Angkor ngàn năm trước. Càng đi sâu vào rừng già, gập ghềnh quanh co, càng thấy sự vĩ đại của quần thể. Theo lời của chú guide, có đến hơn 290 đền thờ khác nhau. Muốn leo đển đỉnh Kuleng phải lội theo một con suối có tên là Ngàn Cu (dưới lòng suối có đúng 1000 hình tượng sinh dục đực linga). LamNT dẫn một hội ra tắm truồng dưới thác để hy vọng được tăng thêm sức mạnh. Chiều cả bọn lại hối hả về, quyết tâm ngắm bằng được hoàng hôn. Nhưng nhân định chẳng bằng thiên định, một trận mưa như trút đã làm cả lũ đành phải tưởng tượng hoàng hôn trong mưa
 
Ngày thứ 4, để lại Angkor cổ kính đằng sau, chúng tôi lên tàu đi Biển Hồ đầy rẫy cá tôm, xuôi theo dòng Tonle Sap hòa vào sông Mê kong cuồn cuộn đổ về Phnompenh. Chú em của chú cò ở Siemriep ra đón, dẫn đến một khách sạn có giá $30/đêm cho 6 giường. Chú vui vẻ giới thiệu: chỗ này tuyệt vời đấy, vừa mới bị đánh bom tháng trước nên mới có giá rẻ như vậy!!! Đúng là mặt tiền của khách sạn đang bị phá nham nhở thật.
 
Buổi chiều, chúng tôi đi thăm bảo tàng Killing Field với 1 tháp cao ngất đựng đầy đầu lâu kinh dị. Trong những hố chôn người cũ vẫn thấy còn sót lại vài mảnh quần áo cũ, thậm chí có thể 1 khúc xương. Tôi thủ 1 tàu lá thốt nốt có cuống sắc như dao, nghe đồn trước đây được Khome đỏ dùng để cắt cổ nạn nhân. Chúng tôi quay về bảo tàng lịch sử Khme để chiêm ngưỡng sự vĩ đại của vương quốc Khme vào thế kỷ 12-13, gần như bao trùm toàn bộ Nam Lào, Thái lan và Nam bộ. Từ đó đến năm 1975, dân tộc vĩ đại này đã trượt dài đến bờ vực của sự diệt chủng.
 
Tối, cả bọn được một “thổ dân” là madam Lệ cho ăn tối tại một nhà hàng thoáng mát bên sông rồi rủ đi đánh bạc. Nghe đâu chỉ có Siren và LienBH theo. Đúng là chị em máu cờ bạc hơn anh em thật.
 
Sáng ngày thứ 5, CanhBT mặc cả thuê được 1 chiếc xe 24 chỗ với giá 3 triệu VNĐ chở thẳng về TP. Hồ Chí Minh. 220 km qua những cánh đồng xơ xác, những xóm làng tiêu điều, vắng bóng người. Thi thoảng mới thấy những khẩu hiệu kèn trống, cổ vũ cho cuộc bầu cử sắp tới giữa đảng Funcipec và phe ta (tức là đảng của Hunsen). Đường xóc, mệt nhoài. Về đến Mộc Bài tất cả tươi tỉnh hẳn vì được chiêu đãi món bánh tráng Trảng bàng ngon nổi tiếng. Hơn 1 giờ sau, chúng tôi đã có mặt ở Sài gòn, kết thúc một chuyến đi đầy cảm xúc.
 
Chuyến đó về bị tập đoàn kiểm điểm là đang khó khăn mà lãnh đạo lại bỏ đi chơi. Chúng tôi cãi là đi học. Qua mấy ngày, cảm thấy gần nhau hơn rất nhiều và thực tế là cũng học được khối thứ! Ít nhất là quyết tâm học tiếng Nhật bằng các vị sư.
 
Ảnh: ban lãnh đạo công ty “hàng đầu thế giới” khi đó khá bô-nhếch!
TS. Nguyễn Thành Nam – Founder FUNiX được biết đến là một trong 13 thành viên sáng lập Tập đoàn FPT, ông Nguyễn Thành Nam có những đóng góp to lớn cho tập đoàn này trước khi tham gia vào lĩnh vực giáo dục. Năm 2015, ở tuổi năm mươi tư, ông là người sáng lập FUNiX – đơn vị tiên phong trong đào tạo trực tuyến của Việt Nam. Sau 6 năm thành lập (13/10/2015), hiện FUNiX có trên 13.000 học viên, trên 5.000 mentor môn là các chuyên gia/cố vấn đang sinh sống ở Việt Nam và 34 quốc gia trên toàn thế giới. Đây là một mô hình giáo dục chưa từng có ở Việt Nam, mang đến cơ hội học tập lập nghiệp trong lĩnh vực CNTT cho tất cả mọi người quan tâm đến công nghệ.
 
 
ĐĂNG KÝ TƯ VẤN HỌC LẬP TRÌNH TẠI FUNiX

Bình luận (
0
)

Bài liên quan

  • Tầng 0, tòa nhà FPT, 17 Duy Tân, Q. Cầu Giấy, Hà Nội
  • info@funix.edu.vn
  • 0782313602 (Zalo, Viber)        
Chat Button
Chat với FUNiX GPT ×

yêu cầu gọi lại

error: Content is protected !!