‘Cảm ơn FUNiX đã tạo ra khóa học đặc biệt này’
Môi trường online là môi trường hai/nhiều trong một, tức là anh có thể vừa làm vừa học, anh có thể học cùng lúc hai trường vừa offline vừa online, mà anh có thể học chắc online thôi cũng được, parttime hay fulltime hay một ít time cũng được. Miễn anh thích nó!
- Developer vừa làm vừa học có khó không? Bí quyết cho developer
- Tuổi 30 có quá muộn để chuyển nghề IT?
- Học song song giúp bạn chiếm lĩnh cơ hội ngành IT như thế nào?
- Lễ Tôn vinh cuối cùng năm 2021: Cảm ơn các bạn vì đã kiên cường và nỗ lực không biết mệt mỏi
- Vừa làm vừa học lấy bằng đại học tại FUNiX, người trẻ nghĩ gì?
Thất bại trong định hướng tuổi 19
Mình 19 tuổi, cái tuổi mà khi nghe nhắc đến thì người ta sẽ nghĩ rằng đã đủ lớn đủ trưởng thành. “Chắc nó học năm hai đại học rồi đấy” hay là “Cũng đi làm hơn năm rồi còn gì”. Nhưng mình thì không, sau khi quyết định không thi đại học (một phần là do hoàn cảnh gia đình, một phần là do nhác học, ham chơi). Mà có lẽ là do hồi ấy mình còn quá non nớt để nhận thức được tầm quan trọng của việc học và cái giá phải trả cho cả một quãng đời về sau là không có công việc ổn định, nay đây mai đó, mọi người quê mình thường bảo “Rồi cũng sẽ lấy chồng thôi mà, học gì cho lắm rồi cũng theo chồng”.
Ở tuổi 18 bồng bột ấy, mình vẫn không chọn đi làm, mà chọn cho bản thân một ngã rẽ vô hướng đó là học đại một cái nghề, đắn đo mãi rồi chọn ngành công nghệ thông tin, với lối suy nghĩ sau làm văn phòng thôi.
Mình đã đăng kí học một trung tâm công nghệ thông tin ở thành phố gần nơi mình ở. Lúc chuẩn bị vào học mình đã cam kết chắc nịch, “Em thích học lắm”, “em sẽ cố gắng hết sức ạ!”, ”….” và một chuỗi câu từ mà đúng ra là nói hoảng chứ không hiểu học như thế nào mà hứa linh tinh như thế, biết có học nổi không. Và thực tế xảy ra đúng với suy nghĩ ban đầu của mình, mình đã không học được và bỏ dở. Hồi đầu, mình chỉ nghĩ “Ôi, bỏ thì mất mặt lắm, mình là con gái nữa…”
Ba tháng học đầu tiên trôi qua, mình học nhanh, học gấp, giờ thì mới thấm thía cái mùi sinh viên. Phải chủ động tự học mà không có thầy cô kèm cặp từng li từng tí như hồi còn là học sinh. Về nhà làm bài tập khó cũng không biết hỏi ai, tiếng Anh còn kém, google thì tìm mãi chẳng được. Thế đấy, rồi ngày qua ngày, không hiểu nối tiếp không hiểu, và rụt rè sợ sai thì tạo ra cái ngu vô hạn. Mấy tháng trời học được gì đâu, thiết nghĩ “Học thế này mà hết khóa chắc vứt tiền qua cửa sổ, thôi nghỉ té cho xong.” Vậy là quyết định xin nghỉ ở trung tâm.
Bén duyên cùng FUNiX
Thất bại và chán nản, mình trở về quê, không biết làm gì cả, lại mò lên mạng tìm nguồn học mới, giống như tìm một cái phao cứu sinh để bớt đi phần nào cảm giác tội lỗi “Haizzz thất hứa với thầy mất mặt quá.” Quái nào lướt facebook lại thấy cái trang FUNiX to đùng ra, nhảy vào đọc, thấy có nhiều điều kiện hợp với mình. Quyết liều một phen. “Cứ đăng kí để được tư vấn xem thế nào, mà hợp lý thì mình đầu tư, còn không thì ít ra cũng biết được một số thông tin, chẳng mất gì cả”.
Nghĩ thế đấy! Rồi mấy ngày sau, có một chị người Bắc gọi cho mình, ôi cái giọng làm con người ta chết mê. Mà mình nhớ hôm đó mình bị cảm vi rút, cổ họng mắc cứng lại, không tài nào mà mở ra được, ấy thế mà chị ấy vẫn nhiệt tình tư vấn, gọi điện từ tháng 3 mà tháng 7 mình mới học. Tháng 7 chị gọi lại mà mình ngạc nhiên luôn, biết là vì công việc nên cố gắng liên lạc nhưng nhiều lúc thấy thương chị ấy. Hồi đấy có nhiều thứ mình chẳng hiểu làm chị cứ giải thích đi giải thích lại mấy lần, nghĩ sao mình ác thế!
Rồi chị ấy giúp mình làm hồ sơ, thủ tục các kiểu, phức tạp lắm. Hồi đấy chị nói “Cần bằng tốt nghiệp em ạ!” À, mình đã lấy đâu, lười lắm luôn, cái bằng thoát cảnh mù chữ, biết học mấy chục năm mới có mà cũng không muốn đi lấy.
Thế rồi chị ấy vẫn xin Nhà trường cho mình học trước hai tháng để mình không phải nóng lòng chờ đợi, vui quá ấy chứ. Mà khó khăn lại còn rắc rối, đi lấy bằng bốn lần mới được. Rồi mình sang ngân hàng nạp học phí, đưa cho ngân hàng đủ mà ghi thiếu thành ra thiếu học phí mà thừa tiền ở ngân hàng, đoảng hết sức. Chị ấy lại gọi điện cho mình “Thiếu 100.000 e ạ, phải đợi tháng sau mới được nhập học vì lỡ chốt danh sách mất rồi.” Xong chị gọi lại báo chị cam kết rồi, em được học rồi nhé, thật là may mắn. Cái hồi mình mới chân ướt chân ráo vào nhập học cũng long đong thế đấy, nghĩ lại cũng thấy hay.
Qua đó mới nhận ra tầm quan trọng của những người tuyển dụng như Hannix Ngọc Anh. Không chỉ là để xử lý được công việc, mà trong đó còn chứa đựng sự kiên nhẫn và tận tâm với nghề. Dù cho chị ấy không phải là mentor giải quyết vấn đề học tập cho mình. Nhưng ít ra chị ấy cũng là một người để mình học hỏi về cách làm việc. Công việc thành công không chỉ nhờ kiến thức mà còn ở đạo đức với nghề. Thử hỏi nếu không có những người tuyển dụng tận tâm như thế, thì Nhà trường làm sao mà có đầu vào được, nhất là đối với môi trường mới như học trực tuyến. Trước khi người ta đặt niềm tin vào kiến thức mà nhà trường cung cấp thì họ cần một sự chăm sóc nhiệt tình, vì chỉ khi người ta cảm thấy thoải mái và được quan tâm thì họ mới tin tưởng và nỗ lực. TS. Lê Thẩm Dương từng nói 90% người dùng mua hàng là do tình cảm, học trực tuyến cũng thế. Nói thì hay vậy, đang hóng là nếu mà đi xDay thì sẽ gặp được chị Ngọc Anh, cảm ơn chị cái mà không lần nào thấy chị ấy cả, thế có buồn không chứ.
Mặc dù mình mới học được hai tháng với Chứng chỉ đầu tiên, hàng tháng vẫn nhận được khen thưởng vì đúng tiến độ. Nhưng thế không phải là giỏi, cái mà mình cảm thấy giỏi lên đó là tinh thần tự giác, tự học, tự tìm hiểu, mạnh dạn hỏi khi không giải quyết được vấn đề.
Mình nhận ra rằng, à thì ra mình không ngu như mình nghĩ trước đây, trước đây ai cũng nói ngành CNTT cần tư duy logic cao, cần kiên nhẫn và chịu khó học hỏi, có khi cần thức xuyên màn đêm để gõ đúng một câu code, ngành này không thực sự dành cho con gái. Vì nhiều người cho rằng con gái không đủ những điều kiện trên để có thể trở thành một lập trình viên. Đúng là khi vào FUNiX học thì mình thấy hoàn toàn là mentor nam chứ không thấy một mentor nữ nào cả, mà công nhận họ tài thật chứ hỏi kiểu gì cũng giải quyết được, hay do mình mới học thấy những thứ đó quá cao siêu còn với họ thì quá bình thường chăng? Cái gì cũng cần thời gian cần kiên trì và cố gắng thì mới có kết quả được. Mình không biết được thời gian mình học ở FUNiX sẽ là bao lâu, nhưng mình sẽ cố gắng để không bỏ mất cơ hội khẳng định bản thân lần nào nữa, để không thất hứa những cam kết với Nhà trường như là với trung tâm lần trước mình học.
Trong quá trình học tập và trao đổi với mentor thì có lẽ ấn tượng nhất với mình là mentor Nguyễn Duy Nghiêm, thay vì giúp mình giải quyết vấn đề thì mentor đã nói rằng: “Do em không kiên nhẫn tìm hiểu, cố lên em sẽ làm được”, câu nói ấy như cho mình hiểu rằng đừng phụ thuộc vào mentor quá nhiều mà hãy cố gắng tìm cách giải quyết vấn đề trước khi cầu cứu ai đó, ý nghĩa đúng không nào. Còn về mentor ruột thì phải nhắc đến là Phạm Văn Sim Anh, cứ như lúc nào mình hỏi là mentor ấy lại xuất hiện: “Lại em à Đậu Thị Hoa?” Không phải lúc nào mình cũng hỏi mentor nhưng kết nối hầu như luôn được mentor Sim Anh giải quyết vấn đề, hay và trùng hợp thật. Ngoài ra thì còn có các mentor khác nhiệt tình và rất chi là hài hước như Trần Mạnh Linh, Đỗ Phú Quý, Lê Hoàng Việt, đã không ra tay thì thôi, chứ đã gặp rồi là giải quyết dứt điểm luôn. Phải gọi là chi tiết đến tận chân răng luôn ấy, quá kinh khủng. Còn rất rất nhiều Mentor nữa mình không nhớ hết, trên đây là một số mentor giải quyết vấn đề cho mình thường xuyên nên mình nhớ tên…
Mentor thì về chuyên môn thôi nhé, chứ nói đến tâm lý thì phải nhắc đến các Hannah, chủ nhiệm nhà mình suốt ngày phải gọi điện nhắc nhở lớp học tập, mà tuyển dụng Hannah chắc phải kỹ lắm mới chọn được mấy chị hiền hiền, nhắc nhở học tập thường xuyên, hàng ngày hàng giờ, sợ không theo kịp lớp.
Môi trường online là môi trường hai/nhiều trong một, tức là anh có thể vừa làm vừa học, anh có thể học cùng lúc hai trường vừa offline vừa online, mà anh có thể học chắc online thôi cũng được, parttime hay fulltime hay một ít time cũng được. Miễn anh thích nó, anh thấy học nó có ích thì anh dành bao nhiêu cũng được, mình thì chỉ dành thời gian cho học ở đây thôi hầu như là trọn bộ đấy, mà việc giải quyết bài tập của mình còn lơ ngơ, hỏi suốt; thì đối với những xTer chơi đôi (vừa học vừa làm hoặc học hai nơi) chắc cũng mệt, biết mệt nhưng đã đầu tư rồi thì cố gắng đi. Đầu tuần chủ nhiệm gửi tiến độ mà mình thấy càng ngày xp càng không tăng, là sao nhể?
Mình cũng chơi thân với chị chủ nhiệm nên mỗi lúc chị buồn là hay tâm sự lắm. Có nhiều khi chị buồn vì có nhiều xTer dù chị đã cố gắng động viên nhưng họ vẫn viện đủ lý do, dẫn chứng, lí lẽ sắc bén, lập luận hùng hồn để chối bỏ việc học. Mà có khi, có nhiều người còn mắng lại chị vì được chị động viên học quá nhiều đâm ra phiền, rồi trên trang cá nhân của chị còn có nhiều người đăng thẳng là sao không thấy Hannah nhắc nhở để học tập??? What? Online nói thẳng ra chủ động hết, mà sao họ lớn tuổi rồi, đi làm rồi, nhiều người có gia đình rồi chứ đâu phải con nít con thơ nữa đâu mà cứ phải rập khuôn suy nghĩ “Nhắc thì mới học” ấy, mà nhắc rồi cũng có học đâu. Nhiều khi chúng ta phải có trách nhiệm với bản thân, mình nói đến ở đây không phải là lên lớp hay cố ý đâm chọt ai cả, mình cũng không hơn ai, nhưng mình thấy bất bình cho Hannah lắm! Qua đó thì mới thấy tầm quan trọng của các Hannah, mình cảm ơn chị Thảo nhiều, vì chị ấy cũng động viên mình học suốt, mà cũng nhờ chị ấy mình học hành có tiến bộ hẳn.
Tiếp nữa là nói về xDay, chắc có lẽ là cái ngày mình coi là trọng đại nhất ở ngôi trường này. Mà nhờ có xDay mình mới có cơ hội vượt biên Nghệ An ra thăm thủ đô chứ, thủ đô Hà Nội đấy, kiểu như trong phim “nghe danh các hạ đã lâu giờ mới được gặp mặt”, 20 năm mới được đặt chân ra bến xe Nước Ngầm, quý hóa quá! Ra đây lạ bỗng hóa thành quen khi được gặp các bác xe ôm, kiểu như thân lắm luôn ấy nhiệt tình hết sức. Rồi thì đến địa điểm hẹn, đây cũng là lần đầu tiên mình gặp Hannah Phương Thảo (chủ nhiệm), chị Vân Anh, à không phải nói là tất cả mọi người ở đây là lần đầu tiên luôn ấy. Thấy chị giới thiệu ông này giám đốc, ông này mentor rồi mình cũng gật gù chứ có biết là ai đâu. Trước mấy ngày chuẩn bị tinh thần để nói, mà khi lên phần giới thiệu cứ như không mang tim theo ấy, cũng vì thấy quá nhiều người lạ mà lại toàn là con trai nữa, không thấy đồng minh đâu cả. Nói chuyện kiểu nín thở để phát âm, như cái loa rè, giờ nghĩ lại thấy vẫn ngại, chị Vân Anh còn cho lên thớt mấy lần, mà cũng nhờ đợt ấy sau buổi xDay thứ hai này đỡ run hẳn nói chuyện lưu loát tự tin, hay thật chứ, cảm ơn chị, người đã lôi em ra khỏi vòng vây nói chuyện mà cần cắm tai nghe mới nghe nổi.
Cái phần mà mình thấy mông lung nhất đó là phần mentor giới thiệu và nói về cái công nghệ mà họ tạo ra, mình không hiểu một cái gì luôn ấy, cứ như kiểu “Em đang ở đĩa bay nào vậy, cho em xuống đi.” Nói thật là mình rất buồn ngủ khi nghe họ nói, giữa một biển người giỏi và đặt nhiều câu hỏi cho các ứng dụng công nghệ của họ thì mình thấy mình như cái bờ tường không tai không mắt và không não. Mình không hiểu họ đang nói gì mặc dù mình vẫn hiểu cái ứng dụng đó dùng để làm gì. Đơn giản mình nghĩ rằng là có thể do mình mới bắt đầu học những cái cơ bản, chưa thực sự chạm tới những môn chủ chốt nên không hiểu cũng là lẽ thường tình. Nhưng nếu nói xDay để giao lưu thì được, chứ đối với một đứa non choẹt như mình để đến xDay mà nghe những vấn đề cao siêu như thế thì mình chịu. Nhưng không sao mình chỉ là thiếu số thôi, mình nghĩ cũng nên cần giới thiệu như thế để cho nhiều xTer học tập, biết khó biết hay mà theo đuổi. Những thứ quá đơn giản thì chẳng ai muốn làm mà, đúng không?
xDay không chỉ là nơi giao lưu học hỏi mà còn là nơi để chúng ta trau dồi những kỹ năng mềm như mình nói đấy, là nhờ chị Vân Anh mà mình không run khi nói chuyện trước mọi người… Mình từ Nghệ An ra Hà Nội mất sáu tiếng còn say xe lê lết, nhưng mà mình vẫn cảm thấy không uổng phí tí nào. Nhà mình khá xa so với Hà Nội nên mình chỉ ra được 2 lần, cũng vừa với điều kiện chứng chỉ thôi, mình sợ say xe lắm! Các Xter ai mà gần Hà Nội hoặc ở Hà Nội, thì hãy dành ít thời gian để đến xDay nhé! À một tí nữa sau buổi xDay thứ hai thì mình biết thêm chị cao cao, vui tính là Bùi Hải Lí, với một cái chị mà mình được thấy nhiều lắm trên facebook, hỏi chủ nhiệm thì mới biết là chị Đức Giám đốc marketing, vui nhỉ lại biết thêm nhiều tiền bối.
Cái cuối cùng mà mình muốn nhắc đến ở đây không gì xa lạ hơn đó chính là những người bạn của mình, các xTer, những người cùng đồng hành với mình trên chặng đường trở thành một con số của công nghệ, mục tiêu được dẫn thân vào đầu quân cho công ty FPT Software. Nghe thì nó nhẹ nhàng lắm chứ vào được đây cũng là cả một sự cố gắng đến mòn cả gọng kính, hồi chưa dùng máy tính mắt mình nhìn kiến cũng thấy, ấy chứ giờ nhìn gì cũng nhòe nhoẹt hết cả kiểu như lên Đà Lạt vào buổi sáng ấy, sương mù giăng kín lối. Đi ra đường mà không mang hai cái nắp can ấy thì trâu bò hay mọi thứ trên đường xơi tất, kiểu như trượt băng nghệ thuật ấy, mượt mà làm sao. Đó cũng là một điểm trừ của dân công nghệ, công nhận là anh biết nhiều thứ đấy, chứ những thứ trước mắt anh không mang “em kính” thì đố mà thấy được, đúng là thực tế luôn phũ phàng, đấy nỗi khổ của anh em IT đấy. Mà còn nữa, khi nhìn ai đó không rõ còn phải nhăn cái mặt lại, nhăn tụm lại như muốn đánh người ta ấy, thật là tội lỗi. Một chút nỗi buồn thôi các bác ạ, mọi thứ rồi sẽ qua và chúng ta ngày càng cận thị.
Đến với học online, một môi trường dành cho cộng đồng mây, mà mây thì chỗ nào chả có, đi xDay mà nghe chị Lý nói có chị bên Thụy Sỹ, anh bên Nhật Bản… sao không thấy bạn các nước láng giềng nhỉ, (mình nhớ hồi học ở trung tâm mình có học với một anh người Lào tên là Say Xỉn, đầu thầy nói mình tưởng đùa chứ. Nhưng mà công nhận là cái tên hay thật ấn tượng cho tới giờ luôn) và cũng chính bởi môi trường quá rộng như thế nên các xTer rải rác khắp nơi, khắp đất nước, khắp châu Á, châu Âu… Mà có lẽ FUNiX mới thành lập chưa lâu nên vẫn chưa được nhiều người đón nhận. Cái suy nghĩ khó hiểu ở người dân Việt Nam rằng là thành lập lâu thì giáo án lạc hậu, mà mới thành lập thì kêu kiến thức giáo viên còn non trẻ… Đúng là chẳng biết chừng nào cho vừa, mà có những người dù đang học ở cái trường ấy nhưng vẫn nghi ngờ về năng lực của trường, thế anh đầu tư vào học để làm gì.
Mình hơi lạc đề một chút, khi mình học ở đây thì mình mới hiểu ra là tìm đồng hương khó thế nào. Nhưng thật may mắn khi mà buổi xDay đầu tiên mình đã quen với đồng hương đồng cói và hiện tại là đồng minh, một chàng trai cao to trắng trẻo, ít nói, lạnh lùng, mùi man lan tỏa khắp nơi, không ai khác đó chính là chú em Hồ Tùng Long. Tiếc thay là chú ấy ít hơn mình hai tuổi, không mà bằng tuổi hoặc lớn tuổi hơn mình chắc mình sẽ cố gắng biến thành đồng tình rồi đồng yêu mất, hơn cái là chú ấy siêng học, học nhanh nên nhiều khi chị em cũng trao đổi gỡ rối được ít nhiều vấn đề. Mà nhá khi nghe chị Vân Anh nhắc Long cũng ở Nghệ An vui lắm luôn ấy, ít ra cũng có người cùng quê cho đỡ tủi. Nói là cùng quê chứ bọn mình gần lắm cách nhau có 70 cây số à, gần dễ sợ luôn. Loay hoay với buổi xDay thứ nhất quen có mỗi Long. Sang buổi thứ hai thì còn hơn nữa quen được nhiều người giỏi như anh Nguyễn Đình Duy xuất sắc nhất lớp CC1 ở miền Bắc và miền Trung, giật học bổng 10% vào FPT Software làm việc sau 4 tháng học, ghê chưa, ghê chưa. Anh tâm sự nhẹ với mình là anh bỏ chỗ làm nhà nước anh làm được ba năm rồi đợi cơ hội hai năm để đến với Fsoft, mọi người nghĩ thế nào về con người phi thường này, xứng đáng để noi theo không?
Và cũng có rất nhiều anh đang học ở Ngoại Thương, RMIT… và học thêm cả đây nữa, có nhiều anh dù đang làm ở Fsoft nhưng cũng học cả FUNiX. Bên cạnh đó còn có những chú chim non vượt bậc các vị cao nhân vừa nhắc trên như em Lê Quang Đạt, người đàn ông đầu tiên trên thế giới này ôm mình, với có em gái Phương Linh. Còn nhỏ như thế mà biết được tầm quan trọng của công nghệ được bố mẹ định hướng cho thì còn gì bằng, không như mình nước đến chân rồi mới nhảy. Tóm đi tóm lại là mình thấy quen được nhiều xTer cũng rất là vui và rất là có ích, họ cho mình nhiều kinh nghiệm học tập, xử lý các tình huống khó xử, từ những kinh nghiệm mà họ đã trải qua .
Haiz, cảm nghĩ của mình dài quá rồi, trước khi kết thúc cho mình gửi lời cảm ơn đến tất cả các Hannah, các Mentor cũng như các xTer đã không ngại trao kiến thức cho mình. Đặc biệt là cảm ơn Nhà trường đã tạo ra khóa học đặc biệt này
Đậu Hoa – sinh viên FUNiX
Bình luận (0
)